Cánh thời gian

Tháng tám em nhặt vài sợi nắng
kết thành hoa cài trên tóc
mùa hạ sẽ đưa em về đâu
khi lạc lõng giữa lòng thành phố
Sài Gòn vẫn nhộn nhịp bước chân người
mà em đơn côi trong từng nhịp sống
em thả hồn mình theo đám mây trôi
mây trời xanh như hồn em một thuở
thuở có anh bên em qua từng lối nhỏ
những buổi chiều ngồi đợi hoàng hôn
em bây giờ còn lại một nỗi buồn
và nỗi buồn ôm mây trời kỷ niệm
em mơ về vùng cát trắng
để một lần nghe tiếng biển thì thầm
như những lần anh nói tiếng yêu em
chẳng lẽ tình mình chỉ như loài dã tràng se cát biển đêm
em muốn nghe lời ru của sóng
như tiếng gọi anh từ phía muôn trùng
sao bước chân mình cứ đi giữa mênh mông
và ngọn gió thổi vào em muôn lời muối mặn
hình như dòng lệ nào vừa rơi từ trên mắt
em buông mình theo cánh thời gian
để bay giữa một trời đầy mộng
trái tim em chưa hề dao động
vẫn ngập tràn một nỗi nhớ anh!

Nguyễn Ngọc Tú Anh
Saigon, 14/08/2020

«
»

Trả lời