Lặng lẽ

Mùa đông
em khoác ngọn gió bấc của ngày
tháng Mười Hai đã cuối
nắng tàn rất vội
chớm nụ một cành mai
không mang màu của nắng
em đợi gì trong nỗi nhớ mùa đông
gánh trên vai một đời gió bụi
dấu chân xưa bỏ lại trên đường
vẫn xôn xao một thời quá khứ
dòng sông cứ trôi
em làm sao níu giữ
bến bờ nào kỷ niệm sẽ tìm nhau
xuân ở đâu
những ngày câm lặng
ôm khư khư nỗi nhớ
như nụ hoa đơn côi vừa nở trong vườn
em ôm chặt bóng mình
lặng lẽ mùa đông…

Nguyễn Ngọc Tú Anh
Saigon, 24/01/2021

«
»

Trả lời